Bài dự thi: Loài hoa không nở vào mùa xuân

Thứ sáu - 18/11/2011 10:41
Mỗi khi nhìn những bước chân vội vàng, khẽ lướt qua không biết vô tình hay cố ý, lòng tôi lại dâng lên nhiều cảm xúc lạ. Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, tôi vẫn đứng nơi đây, lặng lẽ ngắm nhìn mọi người và đất trời rộng lớn...

Phải, đã 18 năm trôi đi, một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để chứng kiến biết bao sự đời. Những biến cố, thăng trầm của cuộc sống, những đổi thay của con đường, góc phố thân quen. Từ lúc còn bé xíu mà giờ đây tôi đã trưởng thành, cùng mẹ đất hiền lành với sự nuôi dưỡng, chở che; cùng nắng vàng trải dài với sự ấm áp, nhẹ nhàng; cùng cơn mưa đầu mùa với sự mát lạnh, vơi muộn phiền. Tôi đã lớn lên như thế, được hòa mình vào thiên nhiên, được là chính tôi bởi cái tên quen thuộc “cây phượng”.

Khao khát lớn nhất của tôi là được sống, được cống hiến cho đời những gì tinh túy nhất. Vì ước mơ, hoài bão mà tôi vươn lên, sẵn sàng đối mặt nhiều khó khăn chực chờ quật ngã mình. Những cơn gió ào ạt thổi đến khiến tôi nghiêng mình sợ hãi, tôi vẫn đứng vững bởi thân mộc cao lớn. Hay những trận mưa như trút nước làm tôi run lên lạnh giá, tôi vẫn được chở che với tán lá xòe rộng như chiếc dù. Và có lẽ, còn thứ hạnh phúc lớn lao hơn giúp tôi vượt qua tất cả là được làm mẹ những đứa con xinh xắn-hoa phượng. Chúng thật đẹp, vẻ đẹp không kiêu sa nhưng thanh khiết đến lạ.

Một màu đỏ tươi thắm nổi bật cạnh năm cánh mỏng mịn, một mùi hương nhẹ nhàng ẩn sâu trong phần nhụy cùng mười nhánh dài. Tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành sức hút quyến rũ, đưa biết bao cô ong, chị bướm ghé thăm. Người mẹ như tôi thật sự hãnh diện khi biết con mình đang từng ngày góp sắc, tỏa hương như muôn vàn loài hoa. Thật sự hân hoan khi hòa vào tiếng ve râm ran, những cơn mưa rả rích ngày đêm, chúng lại trở thành sứ giả, mang thông điệp đến mọi người về sự bắt đầu tháng mới-tháng hạ. Thật sự tự hào khi lắng nghe câu hát sâu lắng, có sức lay động bao trái tim yêu nhạc “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu?...” Giờ đây, tôi thấy mình không còn nhỏ bé nữa. Tôi biết tôi đã mạnh mẽ và lớn lao hơn rất nhiều.

Hạt mưa li ti khẽ rơi nhẹ lên tán lá khiến tôi giật mình. Mùa xuân đã về rồi sao? Đâu đó trên vài nhánh cây có tiếng hót véo von của chị họa mi, anh sơn ca. Bầu trời như rộng hơn, xanh hơn với từng cánh én chao lượn. Cảm nhận kỹ một chút, tôi còn nghe thoảng mùi thơm từ các cánh mai nở sớm. Thiên nhiên đẹp tựa bức tranh vậy, cứ sáng bừng từng ngày chào năm mới sắp sang. Cả con người cũng thay đổi. Những em bé xúng xính trong chiếc đầm xinh xắn, lon ton chạy khắp phố phường. Người lớn lại tất bật thu dọn, quét tước nhà cửa, vun vén hạnh phúc gia đình. Nhiều bài hát nhộn nhịp về Tết được mở từ sáng đến tối, từ hôm nay qua ngày mai. Không khí thật vui vẻ, khác lạ. Và tôi cũng muốn làm điều gì đó đặc biệt.

Bài dự thi: Loài hoa không nở vào mùa xuân, Tin tức trong ngày, Bai du thi, tet, tet va nhung ki niem dang nho, bai du thi ve tet

Phải chăng chạy theo ánh hào quang tươi sáng luôn mang lại thành công? (Ảnh minh họa)

Dường như quên mất nắng vàng vẫy gọi, bỏ lại sau lưng sự ẩm ướt của các cơn mưa hè. Tôi chạy theo mùa xuân cùng bao niềm hân hoan. Tôi đón ánh nắng, uống giọt sương mai ngọt lành, hấp thụ dinh dưỡng từ mẹ đất nhiều hơn, nhằm kịp cho ra đời chùm phượng vội vàng. Vậy là Tết cũng đến, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Thế mà sự hụt hẫng đã nhanh chóng lấp đầy khi không một ai dành sự quan tâm cho tôi dù chỉ là thoáng chốc. Tôi thèm như anh cúc vàng, chị vạn thọ rạng ngời bên chiếc bình xinh xắn. Tôi muốn như cô mãng cầu, bác dừa, bé đu đủ, em xoài và chú thơm nữa trên mâm ngũ quả thờ cúng. Hay như bạn mai, bạn đào, được mọi người vây quần, đưa vào máy hình nhiều tấm ảnh đẹp. Bỗng nhiên tôi thấy mình thật bơ vơ, lạc lõng.

Sự chờ đợi tươi đẹp về mùa xuân đã nhanh chóng tan biến như làn sương mỏng. Tôi mong có thể khóc giống con người để vơi bớt nỗi buồn đang ngự trị. Nhưng tất cả những gì tôi làm được là lặng lẽ nhìn cánh phượng tàn phai rơi rụng, mặc thời gian vô tình đưa mùa xuân qua.

Tôi đã sai. Khi tôi nhận ra điều này là lúc hè xa mà không có sự góp mặt của những đứa con tôi. Phải chăng chạy theo ánh hào quang tươi sáng luôn mang lại hạnh phúc và thành công? Phải chăng càng thay đổi càng nhận được nhiều yêu thương?...

Thời gian rồi cũng trôi nhanh, quá khứ đã lùi lại mang theo lỗi lầm của tôi. Ngày tháng vẫn đến rồi đi theo lẽ tất yếu, để mùa xuân ấm áp quay về. Sự bâng khuâng, xao xuyến chiếm lấy tâm hồn tôi, cho tôi sức sống, niềm tin và thay đổi chính mình. Tôi sẽ khoác lên người tán lá xanh mơn mởn, chào đón những chú chim làm tổ hót vang trời, hòa vào sự tươi mới cùng thiên nhiên. Nhưng hoa phượng con tôi, sẽ chờ đợi để sinh ra vào đúng thời gian mà nó thuộc về. Mùa của nắng, và gió...

1 MÁY ẢNH PANASONIC 14PX và 3 PHẦN QUÀ TRỊ GIÁ 1.000.000 dành cho những bài dự thi xuất sắc nhất

ĐẶC BIỆT GIẢI CHO ĐỘC GIẢ 24H:

1 máy ảnh cho bài được độc giả chấm điểm cao nhất

1 giải trị giá 1.000.000 cho độc giả có lời bình hay nhất

Việt Báo

Hồ Trần Thiên Thanh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Sức khỏe tâm thần
Cchaats lượng cuộc sống
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây