Em thật sự không biết điều đó. Trong lòng em lúc này đầy sự hoài nghi về anh, về cả tình yêu anh dành cho em và nó thật sự làm lòng em như biển những ngày mưa, sóng cuộn từng cơn xô vào tim em đau rát. Bất cứ khi nào nghĩ về anh em đều muốn khóc vì câu hỏi ấy, nó mạnh mẽ đến mức đôi lúc em muốn thủy táng tình yêu nặng nề dành cho anh trong trái tim em. Anh luôn bảo anh hiểu em nhưng cuối cùng anh chẳng hiểu gì cả, nhiều khi em muốn chia sẻ với anh em cũng ngại, ngại anh hiểu sai em.
Cuộc đời của em là một chuỗi những mâu thuẫn chắp vá vào nhau mà anh là sợi chỉ đan chúng lại thành nguyên vẹn nhưng sao em vẫn thấy chúng cứ chằng chịt vào nhau không tìm thấy điểm đầu và điểm cuối. Sao có lúc em giống như kẻ đi ăn cắp hạnh phúc của người khác, đôi lúc em thấy mâu thuẫn với chính mình.
Thời gian trôi cũng thật nhanh, mới đó mà đã gần 4 năm, có lúc giật mình thốt lên: mình đã yêu nhau được 4 năm rồi sao? Tình yêu có lúc cũng đẹp, cũng nồng nàn mãnh liệt lắm chứ, nhưng sao có lúc đắng cay buồn tủi đến thế. Lúc vui vẻ mình có nhau, lúc buồn sao chỉ luôn có mình em? Đã có lúc em ước giá như anh chẳng là gì của em, giá như em chẳng biết anh là ai, giá như mình đừng yêu nhau và giá như… ngồi kể cũng không hết những điều giá như đó phải không anh? Nhưng còn anh thì sao, yêu thương của em? Tại sao có lúc anh quan tâm em đến ngạt thở, từ cách ăn mặc, quản lý em đến mức em cảm thấy như anh không tin em, không tin vào tình cảm của em dành cho anh? Có lúc anh làm em thấy mệt mỏi, lúc em thực sự cần anh bên cạnh thì anh lại thờ ơ, lúc em tự muốn mình mạnh mẽ bước đi không cần có anh thì anh lại bên em, lại cho em thấy anh là người luôn che chở cho em. Anh làm em thay đổi tâm trạng và suy nghĩ đến chóng mặt, em thật sự không hiểu nổi nữa.
Em như con lật đật cứ ngã rồi lại phải tự đứng dậy... (Ảnh minh họa)
Sao em cứ hoài nghi về tình cảm mà anh gọi là tình yêu dành cho em, em thực sự không hiểu anh có yêu em không nữa, còn em cứ mãi tin tưởng hi vọng vào thứ tình yêu mà em không biết khi nào thì em mới có được anh mãi mãi. Làm gì em cũng nghĩ, cũng hãnh diện và tự hào rằng em cũng đang có người yêu nhưng sao lúc này em lại cô đơn đến thế, em biết có gọi anh cũng chẳng thể đến bên em. Em biết điều đó mà. Anh lúc nào cũng công việc.
Giờ đây em đang chênh vênh giữa thành phố tấp nập, cuộc sống không may mắn cho lắm, nhưng có ai biết được em như vậy đâu, ngay cả anh nữa, đôi lúc anh vẫn vô tâm lắm mà em thì không thể kể những điều làm em thấy mất tự tin cho anh nghe, em sợ, sợ anh sẽ hiểu nhầm em. Em như con lật đật cứ ngã rồi lại phải tự đứng dậy ngay, vì em sợ ai đó nhận ra và thương hại em mà em thì không muốn, em cũng có lòng tự trọng của mình.
Lúc này ngồi một mình em mới nhận thấy mình đã đánh mất quá nhiều thời gian cho những việc làm vô ích của mình, em cứ cố gắng nghĩ tốt về ai đấy, và cố gắng vì ai đấy nhưng rồi cuối cùng cái mà em nhận lại là gì đây? Chẳng là gì cả, thời gian thì cứ trôi vụt đi, còn anh thì vẫn vậy, vẫn tất bật với gia đình, bạn bè và công việc, những lúc em cần anh thì anh lại không đến được. Nghĩ thôi đã thấy nản lắm rồi. Em phải làm gì bây giờ hả anh?
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn