Nhà có ba người. Ba cô gái. Tất cả đều chưa chồng. Không hẳn thế. Một người sắp cưới vào cuối năm nay.
Cô tên Tuyền, thường hay thở dài sau khi cười. Ai cũng nói cô sướng trước khổ sau, là người có số khổ. Cô chỉ cười xòa…
Tôi mới chia tay người yêu. Mối tình bình lặng và dứt cũng dễ như người ta cắt một sợi bún khi làm món bún riêu. Tôi tự nhủ và cười: bún riêu ăn ngon, nhưng bún nát thì thường ế. Tình yêu của tôi giống như một bát bún riêu nát. Ế hết buổi chợ trời, ế hết những ngày yêu nhau, ngay cả khi say đắm như kẻ đói cần ăn thì bát bún ấy vẫn cứ ế ẩm.
Thảm thương thay cho tình yêu, khi nó chết tôi vẫn mỉm cười. Người cuối cùng là chị, 28 tuổi. Không đẹp nhưng vững vàng. Như kim tự tháp chẳng mang chút thẩm mỹ nào nhưng nó vẫn nổi tiếng. Ở chị gợi cảm giác tin tưởng. Tôi cho rằng, tất yếu của mọi thứ là tất yếu vô nghĩa. Cái đơn giản nhất là cái có nghĩa nhất. Xét trên quan điểm ấy thì chị rất đẹp.
Nhà có ba người, không gia đình, nghèo và độc lập nên nhiều khi đồng cảm. Đồng cảm nhỏ nhoi như những củ khoai ăn lúc đêm khuya, như cái nhìn chợt bắt gặp trong khi thay quần áo. Ba người phụ nữ bắt gặp nhau trong cả những thèm thuồng giới tính rất con người.
Buổi sáng, chị bước ra khỏi nhà trước tiên, chị đi làm. Tuyền bước sau chị, phi xe máy xuống đường rồi rồ ga biến mất. Tà áo Tuyền bay phần phật như bị ma ám. Nhức nhối đến vỡ òa ra trong làn nước mưa nhợt nhạt. Tôi là một tác giả trẻ, một biên kịch của vài sân khấu nho nhỏ. Tôi không làm giờ hành chính nên cứ thẩn thơ đi ra đi vào, hết viết rồi lại buồn, hết buồn rồi lại viết. Một vòng tròn luẩn quẩn mà giới nghệ sĩ như tôi thường hay mắc phải. Để đến lúc chìm đắm quá nhiều sinh ra điên khùng lúc nào không hay.
Người yêu tôi, dáng người mập mạp, thấp đậm. Mùi đàn ông ở anh làm tôi phát điên. Chúng tôi ngủ với nhau ngay đêm thứ 2 sau ngày gặp mặt. Trước đó, tôi vẫn là gái trinh. Tôi không ra máu. Anh cười, ôm lấy tôi, ngủ vùi trên ngực, lẩm bẩm điều gì không rõ. Giờ thì chúng tôi đã chia tay.
Vào một ngày mưa, tôi nói, “mình bỏ nhau đi”. Anh trợn mắt nhìn tôi. Cái trợn mắt bất lực. Tôi bỏ đi. Ô hay! Đôi con mắt một mí, đầy gợi cảm ấy cứ bám mãi theo tôi. Như con nước rượt đuổi nhau trên khúc sông dữ dội sóng gió. Tôi vẫn cứ bước đi.
Tuyền và người yêu chia tay khi sắp đến ngày cưới (Ảnh minh họa)
Tuyền sắp cưới. Người yêu của Tuyền cũng rất mập, cao và to con. Nụ cười đờ đẫn trên khuôn mặt tròn như bánh bao quá lửa. Tia nắng xuyên qua làn tóc mỏng của gã như một điềm báo gở vào ngày sắp có sao chổi bay qua. Tôi cười với hắn.
Tối nào, Tuyền cũng gọi điện cho người yêu để tán chuyện. Cô vui. Họ có một đôi sim để gọi nhau miễn phí. Tuyền nói, “người yêu đòi, nhưng tao không chịu, vì sợ”. Tôi hỏi, “sợ gì, sắp cưới rồi mà”. Tuyền bảo, "tao còn mặt mũi". "Ô hô, mặt mũi nào mà chả như nhau? Trên đời này nhiều người sống vì mặt mũi quá nên nó mới bầy hầy và đạo đức giả như thế này đây. Vất mẹ cái mặt mũi của mày đi, thích thì choảng”. Tôi định nói thế, nhưng thôi, tôi cũng còn mặt mũi.
Chị yêu anh họ tôi, kém chị 4 tuổi, rất trẻ và đẹp trai. Sự đẹp trai ấy thành ra một cái gông khoác vào cổ ông anh tội nghiệp của tôi. Họ cãi nhau suốt ngày. Nhưng chẳng bao giờ bỏ được nhau? Mẹ tôi, tức cô ruột của anh nói: “Phải bỏ”. Bà ngoại tôi, tức bà nội anh nói: “Phải bỏ”. Và anh bỏ. Nhưng thỉnh thoảng họ vẫn dẫn nhau đi chơi. Sau đó, lại cãi nhau, lại bỏ. Một vòng tròn luẩn quẩn như tôi.
Người yêu tôi đến tìm tôi khi trời mưa. Anh nói, “muốn làm tình”. Tôi bảo, “đã chia tay rồi”. Anh bảo, “chia tay cũng vẫn có thể làm tình”. Và tôi theo anh. Trong lúc làm tình, tôi khóc. Trời đất quay cuồng, tuyệt vọng… Tôi khóc như mưa.
Tuyền và người yêu chia tay khi sắp đến ngày cưới. Hắn không chịu được cảm giác khi đưa người yêu lên giường mà cô ấy không để lại một đám máu nhỏ. Hắn cho rằng, "Tuyền không còn trinh".
Người yêu tôi đã quay trở lại, nói rằng, “Nếu em là đàn ông chắc đã “nhảy tàu huýt sáo” vài chục lần”. Tôi bảo: “Ừ, sao anh biết?!” Rồi cười…
Tuyền chết đúng vào ngày mà đáng lẽ cô cưới. Chết vì một vết cắt nhỏ ở cổ tay. Khi chết, nước khô lại trên khóe mắt như vệt mắt của một con ngựa Lệ Điển, là giống ngựa quý nhưng chẳng ai dám cưỡi vì sợ hại đến thân. Người yêu Tuyền cũng đến đưa tang, khóc như mưa. Ai cũng phải thương cảm.
Chị và anh họ tôi qua lại vài năm, sau đó anh tôi lấy vợ. Chị vẫn chưa chồng.
Nhà này, giờ có hai người chưa chồng và một con ma chưa chồng. Tất cả đều bình thản.
1 MÁY ẢNH PANASONIC 14PX và 3 PHIẾU MUA HÀNG MỸ PHẨM TRỊ GIÁ 1.000.000 dành cho những bài dự thi xuất sắc nhất! | |
Việt Báo
|
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn