Chị ngồi, mắt thẫn thờ nhìn lên bầu trời tối đen vì cơn mưa chiều, cũng như cuộc đời chị, mới 30 tuổi mà đã nhận lấy “án tử hình” do chính người mà chị đã dành trọn tuổi xuân, gia đình để đánh đổi. 19 tuổi, chị gặp anh, anh hơn chị 2 tuổi nhưng có nhiều "thành tích" ăn chơi, nghiện ngập. Không hiểu duyên phận thế nào mà gắn chặt cuộc đời anh chị ngay lần đầu gặp mặt. Khi ấy chị là công nhân, còn anh vừa ra trại. Trong tay anh không có gì ngoài tấm thân gầy, xanh xao nhưng... chị vẫn trao hết tình cảm cho anh. Chị như con thiêu thân lao vào cuộc đời anh, mặc cho gia đình, bạn bè khuyên bảo. Chị vẫn im lặng bên anh, khóc thầm khi thấy anh lao vào con đường cũ, có ai hiểu được vì sao chị lại can tâm trao cuộc đời mình cho một người như anh? Trước khi gặp anh, chị cũng có mối tình đầu rất đẹp, chị yêu như chưa từng được yêu, nhưng có lẽ ông tơ bà nguyệt không ưu ái cho chị được hưởng hạnh phúc. Người tình đầu của chị cũng sống buông trôi, tập tành ăn chơi theo chúng bạn xấu và dính vào ma túy. Khi đó chị gặp anh. Anh ngăn cản, kéo chị về với thực tại và cùng chị vượt qua cám dỗ chết người ấy. Nhưng rồi anh đã để chị đi một mình, còn mình lại trượt dài trên con đường nghiện ngập. Chị vẫn âm thầm hy vọng ngày nào đó anh vì chị mà quay lại. Liệu anh có thể cùng chị sống lặng lẽ với hạnh phúc tử thần này không? (Ảnh minh họa) Chị đã vì anh mà quay lưng lại với gia đình, chị là người con bất hiếu. Chị bỏ ngoài tai cả những lời miệt thị từ gia đình anh. Họ xem chị cũng là thành phần giống như anh. Chị im lặng và vẫn hy vọng… Đám cưới diễn ra, không vòng vàng, không xe hoa, ngoài những lời chúc của bạn bè. Rồi cũng qua đi giây phút kinh hoàng hoảng loạn ấy, thế nhưng thỉnh thoảng trong đêm khuya, ý nghĩ cái chết dội về khiến chị không cầm được nước mắt. Chị vẫn giữ bí mật riêng trong lòng. Cho anh biết thì chị sợ anh không đủ can đảm để nhận lấy sự thật. Nhìn anh vẫn vô tư mà lòng chị đau như cắt, cuộc đời này chứng kiến nỗi đau và sự bất hạnh của chị là đã quá đủ. Chị không thể vì một giây phút hạnh phúc được làm mẹ mà sinh ra một đứa trẻ có khả năng nhiễm HIV. Tôi đã suy nghĩ, đắn đo khi viết ra những tâm sự này. Tôi đã cất giữ những bí mật cho riêng mình, nó đã bóp nghẹt trái tim tôi từng ngày, và phải giấu chặt trong lòng, đôi khi muốn tìm một ai đó để tâm sự nhưng vẫn không đủ can đảm nói ra vì sợ những ánh mắt kỳ thị của người thân và xã hội. Nhưng nếu tôi cứ mãi giữ bí mật này, tôi e là mình không chịu đựng nỗi. Mong rằng sẽ có người cảm thông và chia sẻ cùng tôi. Viết ra được những dòng tâm sự này, thật sự thấy trong lòng nhẹ nhõm phần nào. Hy vọng rằng một ngày không xa, trên đất nước và cả thế giới này sẽ có ánh mắt, lòng cảm thông cho những người đang mang căn bệnh thế kỷ này, để chúng tôi có thể sống và cống hiến hết những gì mình có cho xã hội, cho quãng đời ngắn ngủi còn lại. (Theo Người lao động) | |
Việt Báo
|
Hạnh phúc tử thần
- Chủ nhật - 12/06/2011 03:03
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Tôi đã cất giữ những bí mật cho riêng mình, nó đã bóp nghẹt trái tim tôi từng ngày...