Năm tôi lên 10 thì bố mẹ tôi ly hôn. Tôi ở với bố, còn em gái ở với mẹ. Cũng kể từ đó, tôi bắt đầu phải tự lo cho mình. Tôi âm thầm lặng lẽ sống. Buồn vui tủi hờn, tôi chỉ biết viết ra cuốn nhật ký ngây ngô của mình. Nỗi nhớ đứa em gái bé bỏng, nỗi nhớ mẹ da diết làm bao đêm tôi phải khóc thầm. Tôi sợ mình lại có một gia đình không hạnh phúc khi lấy phải người chồng bất tài (Ảnh minh họa) Tôi mất niềm tin vào tình yêu của mình quá. Hết lần này đến lần khác anh luôn làm tôi thất vọng. Anh là một đầu bếp. Anh đã đi làm từ khá lâu vậy mà chẳng bao giờ anh tích góp được gì cho tương lai. Anh thay đổi công việc liên tục. Ở con người và suy nghĩ của anh, tôi không bao giờ nhìn thấy sự kiên định và quyết tâm. Anh ấy đi làm xa, lên thăm tôi, cầm cho tôi vài đồng bạc nhưng lần nào khi về cũng có cớ để lấy lại. Anh cũng chưa bao giờ chủ động hay giúp đỡ tôi chút gì cả. Mặc dù tôi không cần điều đó, nhưng tôi chỉ mong anh làm được điều gì đó để tôi thấy an tâm và có niềm tin hơn về anh. (Theo Zing) | |
Việt Báo
|
Có nên yêu người đàn ông bất tài?
- Thứ bảy - 11/06/2011 02:18
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Từ nhỏ tôi đã sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Cha thường hay rượu chè bê tha rồi về hành hạ vợ con. Cảnh đó cứ ám ảnh tôi mãi cho đến tận bây giờ.