Tôi nói lời chia tay. Cô ấy khóc, nước mắt ngắn dài... Nhìn sâu vào đôi môi run run không còn chút hờn dỗi nũng nịu mà chỉ thấy giằng xé những lời cay độc, tôi xót xa thay….
Nước mắt, những giọt buồn kia cũng chìm vào lòng tôi những khoảng lặng nhưng không đáy, tim tôi không còn chút dư thừa để chứa đựng cho cô ấy những từ ngữ đầy nỗi cô đơn. Đôi khi cô ấy buồn, buông vào tôi những lời vô bổ. Đúng thế, tôi chưa cần hiểu hay đúng hơn là không cần biết trong cuộc đời này, đến giờ chưa có người đàn bà nào làm lay động hay xáo trộn cuộc sống của tôi hơn người thứ nhất (tất nhiên không phải là người đầu tiên). Nhưng bây giờ họ đang là vợ một cái gì đó gắn liền, đi kèm và có ảnh hưởng tương đối lớn… Tôi hiểu nhiều khi niềm tin từ những người đàn ông đã có bến bờ như tôi dành cho những người khác giống như cô dường như là không thể... Song với khía cạnh nào đó, trong một hoàn cảnh nhất định, người đàn ông luôn yêu, vẫn có thể yêu và yêu những người phụ nữ xung quanh mình - một cái gì đó tương tự, không hẳn tình yêu là duy nhất vững chắc!
Tôi lên đường... cũng là ra đi, ngấm ngầm toan tính, một đường duyên hay nghĩ về những gì đã qua như một sự thật tất hữu, cố nhiên và luôn là điểm đến cuối cho những cuộc tình tay ba. À, mà không, những cuộc chơi đằng sau nó sẽ đến nhanh và ra đi cũng vội vã.
Tôi lật dở từng trang tạp chí, rất ít khi tôi để ý đến chúng, nhất là những gì nghiêng về từ ngữ sách vở, những thứ tôi va chạm ngoài đời quá nhiều đến nỗi tôi có thể thản nhiên trước một người đàn bà khóc, một cô gái đang yêu hay ngay cả khi đứng bên cạnh một cô gái đẹp, tôi cũng không quên nhìn sang bên cạnh như một sự tự khẳng định, bản chất của đàn ông là luôn muốn nhiều hơn điều họ cần.
Giờ đây, khi bình tâm... theo một cách quán tính, tôi nhìn sâu vào những hình ảnh, những con chữ, dòng tin, màu sắc, mảng văn chương pha trộn, mông lung... Tôi không tư duy nhiều ngoài việc thấy lại một cái gì đó gần giống, nghe quen quen tuy lạ với đời thường, với cuộc sống hằng ngày của tôi nhưng rõ ràng nó làm tôi chộn rộn, một cảm giác bực bội nhân rộng. Không có khái niệm nào thực sự hình thành cá tính của đàn ông, họ luôn tỏ ra nghiêm nghị hoặc cố tình làm mình cứng rắn nhưng càng muốn uốn nắn mọi thứ bao nhiêu thì lại dễ dàng buông tay bấy nhiêu.
Tôi ngồi đây để nhắc, để nhớ, để hoài niệm một điều đã qua... (Ảnh minh họa)
Hẳn là thế, tôi không buồn... có quá ít thời gian để làm mình trống trải. Tôi hay kể cho nhiều người nghe về cái gọi là “timesheet” của mình, cố gắng lấp đầy và tôi luôn thấy mình rất cần trong mọi lúc - đó là hạnh phúc, hạnh phúc của những người biết làm mình vui vì công việc hoặc gia đình, vì người thân hay các mối quan hệ.
Tôi vẫn biết mình còn trẻ, quãng đường đi còn dài, hai bàn tay đủ rộng để ôm lấy tất cả, tôi hiểu điều mình có để mưu cầu… và như thế, tôi không bao giờ bỏ sức ra vuốt thẳng nếp một tờ báo cũ một cách tình cờ, thay vì uốn lại cái bản lề cong của một cánh cửa cũ! Tôi không chọn những thứ đi chung, vì bản năng của đàn ông, thà để thẳng hàng còn hơn là chồng chéo rồi làm rối tung mọi thứ…
Tôi là vậy, giới hạn của lòng tin và sức chịu đựng... thừa nhận mình là người đứng dậy, mở cánh cửa bước ra sau cùng, ra đi một cách êm thấm (tuyệt nhiên vẫn không khép). Tôi hiểu điều mình làm luôn cay đắng cho một số người, ví như cô ấy khóc... Tôi không cố giải thích... chưa bao giờ vì hành động luôn là một chuỗi sự kiện tương tác, cái gì cũng có gốc rễ. Tôi không phủ nhận điều gì nhưng cũng không thể tiếp tục nghe thêm bất cứ thứ gì na ná như thế ngay lúc đó.
Tình yêu ư?! Tôi không có duy nhất nhưng có một lần và là mãi mãi. Tôi không thể nhớ rõ ràng vì nó thật hoàn toàn cảm giác ấy. Từ khi còn rất trẻ, khi mà bắt đầu là một người đàn ông, biết hôn một cô gái, nắm tay họ, tỏa ra hơi ấm, sức nóng của mình...
Tôi thật lòng, không toan tính gì ngoài một sự đam mê khám phá... Mọi cái đã là dĩ vãng, chôn chặt, thỉnh thoảng vẫn ùa về như nguyên vẹn sức nóng. Đôi khi chính mình, bản thân tôi cũng muốn gạn lấy, lọc lại, cũng mong đôi lần trùng hợp và cũng muốn, đôi lúc là sự trùng khít... Đã qua rồi quãng thời gian dài trải nghiệm, tôi ngồi đây để nhắc, để nhớ, để hoài niệm một điều đã qua, một cảm giác bất chợt để rồi gấp lại trang tạp chí, tôi tự hỏi: "Là một gã đàn ông, có lẽ tôi sẽ không né tránh".
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn