Tình yêu cũng giống như một chiếc răng... Khi mọc nó làm ta đau, khi gìn giữ nó ta phải chịu đau và khi nó rụng cũng làm ta đau nhưng ở đời không ai không muốn có răng cả.
Viết đối với tôi là một sự tập trung tuyệt đối và cũng là một thử thách quá lớn để có thể vượt qua dễ dàng. Một cách tương đối thì chuyện yêu đương cũng giống như viết một câu chuyện. Nó chứa đựng biết bao điều kì diệu nhưng đối với tôi nó lại là một sự ngán ngẩm mỗi khi cảm xúc không theo kịp con chữ.
Vào một ngày đẹp trời, có một người đến khuấy động cuộc sống của tôi, khiến cho tôi có cảm hứng muốn viết một câu chuyện dài bất tận. Và bây giờ tôi đang nghĩ đến người ấy và viết câu chuyện của mình.
Này cô cà chua, em sẽ yêu một người như thế nào?
Uhm, cao hơn em một cái đầu, có lòng trắc ẩn và giống như coffee.
Giống coffee là sao?
Là dễ gây nghiện, là sâu sắc, là đủ vị ngọt và đắng, là Espresoo đậm đà và bí ẩn. Là Cappuchino độc đáo và cuốn hút. Là Latte ngọt ngào và thanh khiết. Là Mocha mát lành dành cho mùa hè ^^
Đấy, đoạn đối thoại quen thuộc của tôi từ khi mới lớn đến tiền mãn teen. Tôi tâm đắc với điều này, vì thế đã tìm và chờ đợi. Và cái gì đến sẽ đến như định mệnh…
Yêu một người cũng giống như nghe một một đĩa nhạc. Trong tình yêu có những kết thúc hạnh phúc, nhưng đôi khi cũng có những tình yêu dang dở do một điều gì đó mà cả hai người không rõ thì cũng không nên nặng nề, hãy nghĩ đơn giản như việc hết bài này thì phải chuyển qua bài khác thôi. Sẽ có khoảng dừng, nhưng nhất định sau đó sẽ là một giai điệu mới, vui tươi hơn ^^
Này cô cà chua, em sẽ yêu một người như thế nào? (Ảnh minh họa)
Adagio… bản nhạc mà tôi nghe mỗi ngày. Mỗi lần nghe, tôi đều có những cảm giác mới mẻ, đều thấy những chân trời khác lạ của cảm xúc, kỉ niệm, những hi vọng, ảo vọng và nỗi nhớ giăng mắc vô hình đâu đó Adagio nghĩa là giai điệu chậm rãi, cấu tứ không phức tạp. Adagio trầm lắng nhưng không ảo não. Adagio là một hoài niệm mong manh.
Ai đó đã nói Adagio là một bản tự sự của một cô gái với tình yêu chưa nói hết hơn. Cô có thể buồn nhớ, và sống nhiều vì dĩ vãng, bởi vì cô là đàn bà. Nhưng cô cũng biết rõ những viên ngọc trong tâm hồn mình, đã dâng cho một tình yêu mà thậm chí tôi dám cá rằng cả người yêu cũng chưa hẳn đã xứng đáng.
Tôi không hiểu trọn vẹn cảm giác ấy, vì thế tôi viết mỗi ngày, truyện, blog, nhật kí, hay chỉ là một cái note trong điện thoại. Viết với tôi là để sống và để thoả mãn cảm xúc, để đi đến tận cùng cảm giác của trái tim tôi.
Tôi biết tình cảm mình dành cho anh hơn cái gọi là thích, nhưng yêu thì tôi không dám nghĩ đến. Đợi mãi mà cái câu: em yêu anh vẫn chưa bật ra. Bởi thật sự tôi sợ mình sẽ đau đớn lần nữa. Người ta có quyền sợ hãi và tự kỉ vì đã gặp hay chứng kiến nhiều chuyện tình buồn chứ?
Tôi không bi quan, không hoàn toàn mất niềm tin nhưng tôi đã chỉ nghĩ mình chỉ nên là một single mon, bởi tôi có những dự cảm không hạnh phúc. Tình yêu nó khiến cho cuộc sống của tôi khó khăn và rắc rối, nhưng không có tình yêu thì liệu tôi có sống được không?
Một sáng mùa hạ, quyết định rũ bỏ tất cả công việc, trách nhiệm tôi ra biển. Sóng này, gió này, cát này, bao năm vẫn thế. Và tôi nhận thấy chuyện với Ex chỉ là giấc mơ, còn anh là hiện thực, là người mà tôi thực sự thương yêu và quan tâm...
"Cause everytime we touch, I get this feeling. And everytime we kiss I swear I could fly. Can\'t you feel my heart beat fast, I want this to last. Need you by my side. "Cause everytime we touch, I feel this static. And everytime we kiss, I reach for the sky. Can\'t you hear my heart beat so... I can\'t let you go. Want you in my life".
Hãy để cùng tham gia gửi bài dự thi viết về chủ đề " " nhé! | |
Việt Báo
|
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn